Cuộc chiến giữa các nhà dân chủ (Phần II)

Như ở phần trước, chúng ta đã đề cập về cuộc chiến tiền – tình diễn ra gay cấn ngày trong nội bộ của các nhà “dân chủ”, liên tục là những màn dọa đánh, bêu xấu thậm chí là công khai đời tư của nhau để bôi nhọ phẩm chất cá nhân của những người từng chính là “đồng đội” của mình. Ở phần này, chúng ta sẽ đi cụ thể vào cuộc chiến giữa 02 nhà “dân chủ cuội” Nguyễn Thị Thùy – Đĩ làng với khát khao khai sáng dân trí và Jeni Trần – Đĩ ngoại (được Nguyễn Thị Thùy sắc phong) với khát khao lật đổ Cộng sản. Trong cuộc chiến này, cả 02 đối thủ có những điểm chung, đó là: Niềm khao khát khai sáng dân trí, luôn cho rằng mình “đấu tranh” cho tự do và coi nhau là “đĩ”.

Có vẻ như màn diễn “Chó chê mèo lắm lông” không còn xa lạ đối với cuộc chiến giữa các nhà “dân chủ”, đối với Jeni Trần – Thùy cũng không ngoại lệ. Liên tục những màn “bóc phốt”, vạch trần nhau được tung ra nhằm hạ uy tín của đối thủ. Khi phát hiện ra mình và người dân hải ngoại bị lợi dụng khi gửi tiền cho anh em trong nước hô hào biểu tình, Jeni Trần đã tung đoạn ghi âm nội bộ trong “đội ngũ Hiến pháp” của Đĩ làng Nguyễn Thị Thùy để vạch trần sự hám lợi mà đạp đổ lợi ích của “đồng đội” khi đưa thù lao biểu tình của mỗi người là 50$ thay vì 100$ để bỏ túi ngon 50$ mà không tốn một giọt mồ hôi.Thậm chí người từng là chị em, đồng cam cộng khổ của Thùy là anh em trong đấu tranh dân chủ tại Huế đặc biệt là Hoàng Ngọc Ly phải lên tiếng để vạch trần cái bản chất “hám dollar” của Thùy. Yếu đuối trước những đòn tấn công hiệu quả của “kẻ địch”, Thùy dường như tỏ ra yêú đuối và phản kháng bằng những câu chửi kinh điển quen thuộc mang đặc trưng của Đĩ làng xứ Huế, Thùy càng đuối càng nóng càng chửi, Thùy càng chửi càng tỏ ra sự yếu đuối của mình, để cho thiên hạ biết mình đang bị đấu tố và vô tình biến cuộc chiến giữa “đĩ làng – đĩ ngoại” thành trò hề cho người dân, là cú tát thẳng mặt cho những nhà “dân chủ” luôn mồm tự xưng “đấu tranh” vì nhân dân.

Các nhà dân chủ đang vạch mặt nhau

Vậy cuộc chiến trên bắt đầu từ đâu mà có? Xin trả lời cũng vì tiền, vì dollar, con người vì tiền có thể làm mọi thứ thậm chí bán rẻ lợi ích của đồng đội. Đằng sau những đồng dollar đó là nước mắt của người dân khi nhận ra mình bị chính những nhà “dân chủ” dụ dỗ đi biểu tình trong đồn Công an; của nhân thân của những cán bộ chiến sĩ – những người phải bỏ vợ bỏ con để bảo vệ những nhà máy, xí nghiệp vốn là nguồn sống của nhân dân, ngày đêm bị ném đá, bị khủng bố không một hành động chống trả trước sự hung hãn của những “con thiêu thân”; là những gương mặt rạng ngời khi đếm những đồng dollar dơ bẩn của những nhà “dân chủ cuội” khi biến người dân thành công cụ để chúng nó kiềm lợi, biến những tên hải ngoại thành máy ATM vô hạn nuôi sống bản thân.

Sau cuộc chiến giữa các nhà “dân chủ”, ta đã thấy được những gì? Đó là bản chất “giả tạo” được tạo ra nhờ sức mạnh của đồng tiền ngồi không livestream và hô hào mà có hay là những tiếng cười hả hê của người đã loại bỏ được “đối thủ” Sau tất cả, người dân chợt nhận ra rằng được gì sau biểu tình, là niềm vui hay nước mắt hay chỉ là cái sừng trên đầu mà những nhà “dân chủ” đã cắm cho mình và chăn dắt theo ý muốn của chúng?  

                                                                             Minh Khánh