CAO ĐỨC LỢI MỘT ĐAN SỸ THỦ ĐOẠN, XẢO QUYỆT…!

Cao Đức Lợi, sinh ra lớn lên tại Bà Rịa -Vũng Tàu, từ nhỏ với bản tính ma lanh thích hưởng thụ trên công sức người khác, luôn tìm mọi cách để có lợi cho mình, bản thân Lợi lớn lên không có công việc ổn định, học hành không ra gì nên đã chọn Đan viện Thiên An Huế làm nơi dừng chân.

          Từ khi linh mục Nguyễn Huyền Đức được giữ chức vụ bề trên Đan viện Thiên An Huế; với ý đồ được làm linh mục và sau này được giữ vị trí quan trọng trong Đan viện, Đan sỹ Cao Đức Lợi đã tìm mọi cách, mọi thủ đoạn để được gần gũi, lấy lòng linh mục Nguyễn Huyền Đức. Đan sỹ Lợi không ngại bất cứ vấn đề gì miễn lấy được lòng của linh mục Đức, kể cả việc thay đổi quê quán, tự nhận mình là người có quê quán ở Nghệ An đồng hương với linh mục Huyền Đức, hạ mình, chiều lòn, nịnh bợ linh mục Đức, tỏ ra là người trung thành… Để thể hiện mình là tay chân đắc lực Lợi tỏ ra bất chấp coi thường pháp luật, nhiều lần trả lời phóng viên một số đài, báo với nội dung, lời lẽ hết sức côn đồ, thô thiển như: “Chính quyền ăn cướp” “tự do tôn giáo ở Thiên An như con chim bị nhốt trong lồng, ra ngoài là nó vặt lông”, Lợi còn cao giọng tuyên bố đuổi hết dân Kim Sơn, xã Thủy Bằng để lấy đất cho Đan viện ( nhưng Lợi không biết rằng làng Kim Sơn đã hình thành từ lâu đời còn Đan viện Thiên An mới hình thành sau năm 1940, một việc trái khoáy như vậy mà Lợi cũng dám tuyên bố một cách lộng ngôn).Trước mặt linh mục Nguyễn Huyền Đức và các Đan sỹ trong Đan viện Thiên An, Cao Đức Lợi thường xuyên chửi bới, xúc phạm chính quyền và đồng đạo, xem chính quyền như cỏ rác và đối xử với các tu sĩ như con bếp, thằng xe, như ông chủ và phận tôi tớ.

          Với miệng lưỡi ngọt ngào, nghệ thuật che dấu bản chất của mình, Đan sỹ Cao Đức Lợi đã được linh mục Nguyễn Huyền Đức tin tưởng, tín nhiệm giao phụ trách những việc quan trọng trong Đan viện. Ngoài ra, linh mục Đức đã thỉnh cầu Giám mục Hoàng Đức Oanh tổ chức phong linh mục cho Lợi. Việc phong chức này đã gây xôn xao trong Đan viện và giáo dân, họ cho rằng:Việc phong chức mà không công khai với Giáo hội; tại Huế có 3 Giám mục sao không mời phong chức mà phải thỉnh cầu một vị Giám mục nghỉ hưu ở ngoại tỉnh, hơn thế nữa vị Giám mục Oanh này có những vấn đề không được tốt đẹp cho lắm. Như vậy ông Cao Đức Lợi chỉ là một linh mục … chui mà thôi!

          Sau khi đã tạo được vỏ bọc cho mình và được sự ủng hộ của linh mục Đức,  Lợi bắt đầu thể hiện bản chất của mình ngày càng tỏ ra hóng hách, cao ngạo, coi thường mọi người; ép buộc các Đan sỹ Đan viện làm những việc mà họ không muốn làm, vì trái đạo đức, trái với đời sống tu hành, tạo căng thẳng giữa chính quyền với Đan viện làm cho tu sỹ trong Đan viện luôn sống trong nơm nớp lo lắng. Với lời khấn vâng phục nên họ đã miển cưỡng chấp nhận phải thực hiện theo yêu cầu của Lợi. Đan sỹ Lợi đã lấy tiền mà linh mục Đức đưa cho Lợi đi mua đất phát triển cơ sở Đan viện bỏ vào túi riêng của mình.

          Mặc dù, được linh mục Nguyễn Huyền Đức cưu mang cho Lợi giữ vị trí quan trọng, cho chịu chức linh mục. Cao Đức Lợi được linh mục Đức tin tưởng đùm bọc nhưng khi biết được linh mục Nguyễn Huyền Đức sắp hết thời gian làm bề trên Đan viện và bị chính quyền trục xuất không đồng tình làm bề trên trong thời gian tới nên Lợi đã trở mặt, quay lưng lại với linh mục Đức. Với âm mưu, tham vọng được làm bề trên Đan viện Thiên An, Đan sỹ Lợi đã nói xấu về linh mục Đức; cho rằng từ khi làm bề trên Đan viện đến nay linh mục Đức không làm được gì cho Đan viện, chỉ gây căng thẳng, đối đầu giữa nhà nước với Đan viện, lấy tiền của Đan viện để nuôi “Gái”, vận động Đan sỹ Đan viện không bầu linh mục Đức làm bề trên Đan viện…Bên cạnh đó, Cao Đức Lợi đã vận động các Đan sỹ Đan viện bầu Lợi làm bề trên, Lợi cho rằng: Chỉ có Lợi mới hiểu rõ về đất đai của Đan viện, chỉ có Lợi mới giải quyết được vấn đề đất đai của Đan viện, Lợi là người có mối quan hệ tốt với chính quyền và người dân Kim Sơn.

          Mặt dù Cao Đức Lợi đã dùng nhiều âm mưu, thủ đoạn nhưng cuối cùng các Đan sỹ Đan viện Thiên An cũng biết rõ bản chất của Lợi, chẳng những Lợi không được bầu làm bề trên Đan viện mà còn bị Đan sỹ Thiên An coi thường…

          Âu đó cũng là lẽ thường tình, gieo gió thì phải gặt bảo, chỉ mong Phêrô Khoa Cao Đức Lợi mau mau tỉnh ngộ, “quay đầu là bờ”.

                                                                                              JOSEPH