VUI BUỒN ĐỜI LINH MỤC … BỔNG DƯNG MUỐN KHÓC
(Mến tặng bà con giáo xứ Tân Mỹ mến thương)
Trong những ngày mừng Lễ Bổn Mạng Giáo Xứ Tân Mỹ năm 2024, sau Thánh Lễ cầu cho ông bà tổ tiên, vừa bước ra khỏi nhà thờ, cha Giuse Hồ Thứ nói với tôi rằng: “Cho tới bây giờ mình vẫn thắc mắc không hiểu hồi nảy tại sao cha Khanh khóc ở trong nhà thờ?” Cha Thứ hỏi mấy lần, cuối cùng tôi đành trả lời, “Cũng giống như lúc Chúa Giêsu nhìn thành Giêrusalem từ đàng xa và Ngài đã thổn thức, “Hỡi Giêrusalem, Giêrusalem! Ta thương khóc cho ngươi!” (Luca 19:41)
Vâng quả thực, sau phần Rước Lễ hôm đó, cha xứ nói mấy lời cám ơn tôi và gia đình anh chị Hồ Nghiêm, nhân dịp chúng tôi về thăm quê nhà và tặng quà cho giáo xứ trong dịp đại lễ nầy. Cha nói… hơi dài, khiến tôi hơi áy náy! Thật sự tặng quà cho giáo xứ, chúng tôi đâu muốn cha nêu tên trong nhà thờ làm gì! Hơn nữa, chuyến nầy tặng quà lại có phần hơi lấn cấn với cha xứ! Số là hôm trước ngày lễ, tôi đã đưa cho cha xứ một số tiền là 2000 dollars, quà của hai anh em, và xin cha chia hai phần bằng nhau, một phần cho những sinh hoạt của giáo xứ, và phần kia giúp cho những gia đình nghèo trong giáo xứ. Cha xứ phân bua, “Giúp cho người nghèo phức tạp lắm cha ơi; hay là cha cho con dùng phần tiền nầy mua áo giúp lễ cho các em lễ sinh nhé?” Ủa, tại sao giúp cho người nghèo mà lại “phức tạp,” tôi thắc mắc nhưng không nói ra! Cha cứ năn nỉ mãi, tôi đành nói: “Vâng, cha là cha xứ nên cha thấy việc gì cần thiết thì tuỳ cha định đoạt.” Tôi cũng tưởng là các em lễ sinh cần áo giúp lễ thật; hoá ra ngày hôm sau vô phòng bận áo mới thấy áo của các em còn nhiều hơn áo giúp lễ tại giáo xứ của tôi ở Mỹ!?
Đêm đó, tôi không ngủ được! Cứ băn khoăn mãi vì mình chưa làm được gì cụ thể cho những gia đình nghèo khổ trong giáo xứ. Sáng hôm sau, trước giờ lễ, trong lúc mấy cha kia đang thay áo lễ, tôi đã đưa thêm cho cha xứ 1000 dollars và nói với cha rằng: “Để dễ dàng cho những chương trình của cha, cha cứ sử dụng số tiền hồi đêm cho những công việc cần thiết của giáo xứ. Nhưng bây giờ con muốn đưa thêm 1000 dollars nữa và số tiền nầy xin cha dành để giúp những gia đình nghèo khổ trong giáo xứ, và không sử dụng vào mục đích nào khác!” Cha xứ lại phân trần “Nhưng cha cho con được toàn quyền phân chia nhé, chứ giúp cho người nghèo ở đây cũng phức tạp lắm, nhiều khi còn bị mang tiếng nữa!” Tôi tự nghĩ trong đầu, “Ủa, sao lại phức tạp? Trước đây thời các cha xứ trước cũng đã có những lần cứu trợ cho bà con, nhưng có khi nào rắc rối gì đâu? Sao bây giờ lại có chuyện nầy?” Cũng vì đã tới giờ lễ, tôi gật đầu nhanh để còn bước vào nhà thờ.
Không ngờ, sau phần Rước Lễ hôm đó, cha xứ lại đem chuyện nầy phân giải trong nhà thờ và phút chốc một buổi lễ thánh thiêng, ấm cúng và long trọng của giáo xứ, bổng chốc lại nhuốm màu… tiền bạc! Tôi cảm thấy nhói lòng, nhất là khi nhìn xuống dưới kia, thấy những khuôn mặt khắc khổ và nhẫn nhịn của bà con Tân Mỹ, tôi đã không chịu nỗi và tôi đã… “bổng dưng muốn khóc!” (Tên một cuốn phim nổi tiếng trước đây của Tăng Thanh Hà).
Sau phần phân trần dông dài của cha xứ, tôi chỉ nhẹ nhàng đáp trả: “Kính cha, cha có biết là cha đặc biệt lắm không? Cha cứ nhìn các cha đồng tế hôm nay, cha nào cũng mang tên Thánh Giuse cả: từ cha Hồ Thứ, Giám đốc Đại Chủng Viện Huế, đến cha Nguyễn Thái Bình, chánh xứ giáo xứ An Lộng, và con đây, đều có tên Thánh Giuse cả. Chỉ có mình cha là Inhaxio! Vậy là cha đặc biệt lắm! Cầu xin cha cũng biến giáo xứ Tân Mỹ nầy thành một giáo xứ đặc biệt: đặc biệt trong tin yêu, đặc biệt trong phẩm hạnh, để luôn gần gũi và mật thiết với Chúa như Mẹ núi Thánh Camelo. Những chuyện gì khác Chúa sẽ lo liệu cho chúng ta!”
Có người nói là hôm đó cha Khanh thổn thức vì lâu ngày về thăm quê hương, đặc biệt trong dịp giáo xứ mừng lễ quan thầy Mẹ Camelo. Cũng có một phần, nhưng chính xác hơn, cha Khanh thổn thức khi thấy lòng dân ly tán! Nói như vậy không biết cha xứ có hiểu không nhỉ, hay ngài chỉ bận tâm lo chuyện áo lễ cho các em lễ sinh, có nhiều màu cho đẹp mà thôi!? Và bổng dưng, tôi lại muốn… khóc!
Ngày 11 tháng Mười, 2024
Lm Giuse Hồ Khanh