NHỮNG KẺ LẠC LOÀI!
Để vượt qua dòng sông đời sanh tử với bọt bèo lợi danh, Thế Tôn đã cho chúng ta chiếc bè, vượt sông đời qua đến bờ kia hay chìm nghỉm giữa dòng là trách nhiệm của chúng ta - những đệ tử của nhà Phật.
Vậy mà, đến hiện tại, đâu đó vẫn còn những kẻ lạc loài đòi hỏi vô lý "thống nhất" vì một nền Phật giáo tự do, độc lập, không phụ thuộc "nhà cầm quyền", cốt chỉ để chúng lấy cái danh cho bản thân, cho một tổ chức cục bộ, cố duy trì ngôi nhà mục nát cho bầy mối mọt dung thân. Khi Phật giáo Việt Nam đã hợp thành một Giáo hội chính thống mang tên "Giáo hội Phật giáo Việt Nam”, họ - những kẻ lạc loài ấy vẫn ngày đêm bày mưu tính kế, lắm chiêu trò để phục hồi "Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất" (GHPGVNTN).
GHPGVNTN qua suốt chiều dài lịch sử có mặt trên bốn mươi năm tại Việt Nam, đây là một giáo hội có địa vị ưu thắng, nơi hội tụ của biết bao Tăng Ni, những bậc cao tăng tài trí phụng sự đạo pháp và dân tộc. Tuy nhiên, theo thời gian và không nằm ngoài quy luật lịch sử hung suy, Giáo hội dần chia năm phe bảy phái, dần trở thành nạn nhân của lợi và danh, đấu đá kịch liệt và trở thành “con cờ” của chính trị quốc tế. Và không ai khác, chính “quý thầy” cũng biết, cuộc chiến nội bộ ấy chục năm nay trong “nhà” các thầy vẫn chưa đến hồi kết.
Những kẻ lạc loài lấy lý do nhà nước đàn áp không thể phát triển để ngụy tạo cho nội bộ mục ruỗng, đấu đá kịch liệt, không nhân nhượng, một tập thể ô hợp không đặt quyền lợi giáo hội lên trên. Thời nào cũng có anh hùng - tiểu nhân, kẻ ác - người thiện, ngay trong Phật giáo, thời nào cũng có những vị cao tăng mà tài đức đã làm rạng danh chốn thiền môn, đồng thời cũng có những con người sống bậc sa môn mà tâm hạnh thì khác xa trời vực.
"Phật giáo sẽ là nơi quy ngưỡng của người dân Việt trên ba miền đất nước và trên thế giới”, soi chiếu vào hiện tại, Việt Nam ta đang bước từng bước vững chắc trên con đường phát triển, hội nhập, vậy mà những kẻ lạc loài cứ nhắm mắt, nhìn thời đại bằng lăng kính cục bộ cũ kĩ. Thật khó để họ nhìn được chiều hướng thật sự của đất nước Việt Nam hiện tại để chung tay thực hiện Phật sự hữu hiệu, góp phần xây dựng nền tảng cơ bản cho Phật giáo nước nhà trong tương lai. Những "Nhà cầm quyền" mà họ vẫn kịch liệt chống đối qua các bài viết, thông bạch vẫn đang điều hành một đất nước an lạc. Họ gọi đó là "thế lực vô minh", nhưng liệu thế lực ấy có tồn tại trên đất nước mà triệu triệu Phật tử đang chung sống bình yên, không nghe một tiếng bom đạn, thiên tai bão lũ vẫn không thể quật ngã tinh thần đoàn kết quật cường của chúng sinh đất Việt này?
Những kẻ lạc loài quyết tâm chống "Nhà cầm quyền" đền bao giờ? Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Không một chế độ nào thương yêu thật lòng Phật giáo của mình bằng trái tim hòa hợp của những Tăng, ni và Phật tử. Không làm tròn sứ mệnh cao cả, GHPGVNTN đã tự đánh mất ý nghĩa và giá trị cao quý của sự tồn tại. Xã hội Việt Nam đang trên con đường hội nhập với thế giới, bây giờ đã là năm 2024, Phật lịch 2568, vẫn còn nhiều vấn đề hạn chế tồn tại nhưng thử hỏi những thứ ấy xã hội nào chẳng có? Liệu rằng GHPGVNTN có làm gì để giúp đạo, giúp đời khi mà đang phải bận tranh đấu cho hư danh và tư lợi?
Không nhất thiết đòi hỏi tất cả Tăng, Ni và Phật tử cùng ngồi trong GHPGVNTN mới là làm Phật sự đúng nghĩa, mỗi người một việc, cùng hướng đến mục đích phụng sự duy nhất là Phật giáo Việt Nam, trong và ngoài nước gặp nhau ở đích điểm đấy. Nếu được như thế, chúng ta sẽ tránh những phân hóa, chia rẽ, nghi kỵ, thù oán và chống đối lẫn nhau. Hai ngàn năm nay, Phật giáo Việt Nam biến thiên vô kể, có lúc suy lúc thịnh, có thời kỳ huy hoàng có lúc mạt vận nhưng Phật giáo Việt Nam vẫn luôn trường tồn với dân tộc mà không đòi hỏi một danh xưng (Phật giáo là vậy, dù là đi nữa Phật giáo vẫn là Phật giáo).
Phật tử Diệu Hiền