"CHIẾC ÁO KHÔNG LÀM NÊN THẦY TU"
Hình ảnh đoàn người nối đuôi nhau, đi từ Nam chí Bắc, đi đến đâu “thu hút” đến đó, tôi không thấy gì đặc biệt ngoài việc họ xuống tóc như nhau, quấn y phấn tảo như nhau, nối gót nhau đi khất thực. Cộng đồng mạng gọi họ là những bậc “chân tu”, đang cố gắng học giáo lý của Phật pháp và làm theo những điều Phật dạy? Chưa bao giờ và chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, con đường trở thành vị “chân tu” lại dễ dàng đến thế?
Trước khi trở thành một vị “chân tu” thì họ phải là một “thầy tu” đúng nghĩa, được Giáo hội công nhận với những lễ nghi, thủ tục của Phật giáo chứ không phải đột nhiên một kẻ nghiện ma túy vẫn đang trong quá trình cai nghiện, xuống tóc, quấn y phấn tảo trở thành thầy tu! Một kẻ tâm thần đang trở thành nỗi lo sợ của người dân hàng xóm, xuống tóc, quấn y phấn tảo trở thành thầy tu! Một kẻ mà hôm qua người ta vẫn thấy trên bàn nhậu, phát ra những ngôn từ chửi thề tục tĩu, làm ăn thua lỗ, chìm trong rượu bia say xỉn, bỏ mặc vợ con, bỗng dung cạo đầu thế là thành sư!
Một vị "chân tu" đã mỏi chân đành lên xe khách về nhà!
Ấy thế mà Hà Thúc Bảo H, sinh năm 1989, cư trú tại đường Bùi Thị Xuân, Phường Đúc, thành phố Hu – một con nghiên ma túy đã đi từ Huế ra Quảng Trị xin gia nhập vào đoàn đi bộ của ông Thích Minh Tuệ và bày tỏ muốn gia nhập đoàn để tu tập và … cai nghiện ma túy. Dĩ nhiên, một kẻ đang cai nghiện thì làm sao đủ sức khỏe để bộ hành quãng đường hàng ngàn cây số được! Sáng 02/6/2024, khi đoàn đến phường Tứ Hạ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên Huế, thấy hiệu ứng của đoàn ngày một lớn dần, H, đã được gia nhập vào “tang đoàn”như .. ý nguyện. Thế nhưng với thể trạng của một con nghiện, nhất là những khi lên cơn vật vả khiến H. đành “vô duyên” mà mượn điện thoại của người dân để liên lạc gia đình đón về. Đúng là trò đùa! Phật không thể “độ” H. trước cái bóng của “nàng tiên nâu”!
Một vị “thầy tu” đó là Phan Tĩnh Tr, sinh năm 1981, ở phường Thuận An, thành phố Huế đã mặc kệ cuộc sống gia đình đang khó khăn, con cái đang trong tuổi ăn học để ôm … ruột nồi cơm điện để … đi tu, khiến hàng xóm láng giềng cho là “dấu hiệu thần kinh không bình thường”, kẻ “lười làm chỉ lo hưởng thụ” sẽ mất bao lâu mới tu thành chính quả? Kết quả, hắn ta chỉ làm “thầy tu” hơn một ngày ngắn ngủi, thấy khổ, thấy cực, không chịu nổi, Tr. lại trở về.
Người thực hành đạo Phật là người tỉnh thức, biết ly dục, ly bất thiện pháp, sống hạnh phúc an vui, biết hi sinh phụng sự; thường xuyên suy tư, tự phản chiếu xem lại mình mỗi ngày có phát triển giới hạnh, trí tuệ và thiền định. Đừng nhìn y áo mà vội gọi sư! Phật pháp là dành cho số ít người đủ duyên mới có thể tu và hiểu, chứ không phải là tất cả “phông bạt” và sự hô hào! Đó là bóng ma ám lấy những bậc chân tu và hãm hại Phật pháp!
Phật tử DIỆU HIỀN