Chiến trường K: Những ngày Tết đẫm máu của quân tình nguyện Việt Nam - Lật ngược thế cờ

Có tới 4-5 khẩu pháo 105 và 85 ly địch đang giã vào trận địa, chưa kể các loại cối. Tiếng đạn rít khủng khiếp, tiếng nổ chói tai, mảnh đạn văng khắp nơi, cắm phầm phập vào cây dừa.

Những ngày Tết đẫm máu

Chiều 4 Tết Kỷ Mùi (khoảng tháng 2/1979), Tiểu đoàn 7, E209, F7, QĐ 4 chúng tôi rời cái phum trù phú gần Oudong, lặng lẽ hành quân theo hướng ngã tư đường tàu. Đội hình hàng một đi trong buổi chiều tắt nắng trên cái xứ xở xa xôi này. Một cảm giác nhớ nhà buồn buồn trong tôi. Chúng tôi vào thay chốt cho Tiểu đoàn 9.

Sáng sớm hôm sau anh Hồng đại đội trưởng và tôi đi kiểm tra trận địa một lần nữa. Đây là một cái phum đẹp với những dãy nhà sàn gỗ lợp ngói đỏ, nằm 2 bên con đường đất đỏ với hàng dừa cao vút. Sân vườn giữa các nhà rộng thoáng, có những cây me, cây xoài to tỏa nhiều bóng mát.

Chiến trường K: Những ngày Tết đẫm máu của quân tình nguyện Việt Nam - Lật ngược thế cờ - Ảnh 1.

Tác giả Lê Thanh Hiếu - Nguyên chiến sỹ Đại đội 2, Tiểu đoàn 7, Trung đoàn 209, Sư đoàn 7, Quân đoàn 4, chiến đấu trong Chiến tranh Biên giới Tây Nam.

Cả phum lan rộng về 2 phía, con đường nằm ngay giữa, chia phum làm hai phần bám dọc theo con đường. Xa xa ngoài kia, cánh đồng lúa mới gặt xong còn trơ gốc rạ. Những bụi tre gai, ụ mối và cây thốt nốt mọc trên những bờ thửa ruộng.

Sáng ngày 7 âm lịch, khoảng 8h, khi ánh nắng mặt trời đã lên cao, anh em chiến sỹ trong chốt vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày.

Tôi cùng anh Hồng vừa đi kiểm tra về, chợt nghe 2 tiếng đề pa đầu nòng của cối 82 ly địch bắn vào trận địa. Tiếng rít liên tiếp của đạn cối kèm theo 2 tiếng nổ trúng khoảng trống trước hầm C bộ và sau lưng khẩu đại liên. Anh em vội vã chạy về hầm chiến đấu cá nhân.

Khoảng 10 đến 15 phút sau, đại bác địch đề pa bắn vài ba quả đạn, rồi không thấy động tĩnh gì nữa. Ai cũng thấy lạ và cho rằng địch biết ta ở đây nên bắn hú họa vậy thôi chứ không có gì lớn.

Độ 3h chiều, pháo địch từ xa nã vào trận địa, rồi cối 120, 82 và cả cối 60 ly liên tiếp bắn vào với cường độ mỗi lúc một nhiều.

Anh em đếm tiếng đầu nòng, khẳng định có tới 4 - 5 khẩu pháo 105 và 85 ly đang giã vào trận địa, chưa kể các loại cối lớn bé khác. Tiếng đạn rít khủng khiếp, tiếng đạn nổ chói tai, mảnh đạn văng khắp nơi, cắm vào cây dừa nghe phầm phập.

Chiến trường K: Những ngày Tết đẫm máu của quân tình nguyện Việt Nam - Lật ngược thế cờ - Ảnh 2.

Nâng cao chất lượng huấn luyện, SSCĐ tại Quân đoàn 4.

Trinh sát pháo binh Polpot áp sát đội hình - Địch đánh lớn, ta phản công

Tôi theo anh Hồng đi kiểm tra về, chưa ngồi uống hết cốc nước, bên đại liên có người chạy về báo:

- Đã tìm thấy trinh sát pháo địch, nó ngồi trên cây cây thốt nốt, trước mặt khẩu đại liên ra khoảng 150m.

Thằng trinh sát này chỉnh cho pháo bắn đây, thảo nào chính xác thế. Anh em tôi vận động lên. Anh Hồng lệnh đại liên nhằm thẳng ngọn cây bắn. Thằng Khải đẩy cò đi 3 loạt đạn lên ngọn thốt nốt. Một thằng Pốt rớt xuống.

Ra ngoài đó, chúng tôi thu về được có mỗi cái ống nhòm, còn máy thông tin vô tuyến PRC25 nó buộc trên cây nên không trèo lấy được, đành bắn cho hỏng.

Trời bắt đầu tối, các trung đội liên tiếp chạy về báo địch tập trung trước mặt chốt, rất đông và chúng đang đào hầm hố chiến đấu. Chúng không cần che đậy ý đồ chuẩn bị đánh lớn nên nói chuyện ầm ỹ, tiếng động theo chiều gió vọng vào chốt nghe rõ mồn một.

Máy hữu tuyến báo cáo tình hình, xin ý kiến trên. Tiểu đoàn cho phép chủ động đánh địch và thông báo các đại đội khác cũng đang trong tình trạng như chốt chúng tôi.

Nghe tiếng cuốc xẻng huỵch huỵch đào đất, chứng tỏ địch vào rất gần, khoảng cách chỉ độ 200m. Trung đội 3 chủ động khai hỏa trước, với mấy loạt AK và RPD, rồi 2 khẩu cối của ta bắt đầu bắn rải ra phía trước mặt chốt.

Tiểu đoàn cũng bắn chi viện mấy quả đạn cối 82 ly. Tiếng đề pa đầu nòng pong pong, tiếng rít của đạn bay qua đầu, ánh chớp kèm tiếng nổ của đạn cối của ta liên tiếp bắn rải khắp mặt trước trận địa.

Khoảng trên dưới 9h tối, bên trung đội 1 súng ta nổ giòn giã, từng loạt trung liên và AK nổ đều. Một tốp địch gần 10 thằng bò vào phía cánh trái của đại đội. Tốp địch đánh tập kích bị anh Đông phát hiện, chờ cho bò vào thật gần mới nổ súng.

Ngay từ loạt đạn đầu tiên, diệt ngay 3 thằng nằm tại chỗ, số còn lại lăn qua tìm chướng ngại vật, nằm lại, bắn dữ dội vào chốt ta.

Các xạ thủ B40, B41 nổ súng liên tục mấy quả, toàn tuyến chốt của cả hai bên đồng loạt nổ súng. Trong tích tắc, chúng bắn vào phía trung đội 3 liên tiếp 2 quả DKZ, làm lật tung hầm, nhưng các chiến sỹ ta đâu có trong hầm mà ra hố chiến đấu từ lâu rồi. Đối diện với khẩu DKZ của ta, họng đại liên của địch nhả đạn liên tiếp.

Chiến trường K: Những ngày Tết đẫm máu của quân tình nguyện Việt Nam - Lật ngược thế cờ - Ảnh 4.

Nâng cao chất lượng huấn luyện, SSCĐ tại Quân đoàn 4.

Lúc này, khẩu DKZ 75 ly của mới xác định được mục tiêu, bắn cấp tập 2 quả liền. Khẩu đội 12.8 ly cũng lên tiếng. Tiếng nổ và tiếng đạn xẻ không khi thật khủng khiếp, các đường đạn bắn sang nhau, đan chéo đỏ lừ.

Bọn Pốt còn nằm ngoài ruộng, chưa rút ra được, bắn hoảng loạn vào mấy quả B40, B41, vọt cả vào sâu trong mới nổ. Anh em vẫn bình tĩnh nhả đạn, từng tràng trung liên, AK điểm xạ, nhè đầu nòng phát lửa của địch mà bắn.

Ra không được, vào không xong, chúng đành nằm đó bắn từng loạt AK cầm cự và làm bia cho quân ta trong chốt tiêu diệt, tiếng kêu la do bị thương đau đớn vọng vào chốt chúng tôi. Anh Hồng và tôi lúc đó đang nằm trên hố chiến đấu bên trung đội 3 nên chúng tôi có thể quan sát hết trận địa cả 2 phía.

Cối 82 và 60 của địch nã vào chốt liên tục. Từ xa pháo địch bắt đầu bắn vào cấp tập, tiếng đạn rít khi hết tầm lao xuống nghe chói tai, những tiếng nổ liên tiếp. Cây cối trúng đạn, đổ ngổn ngang, đè cả lên hầm, ánh chớp đầu nòng liên tiếp.

Chúng tôi đã đẩy lùi cuộc tấn công thứ nhất của địch, chúng rút ra khoảng 400- 500m. Thỉnh thoảng có thằng dở cơn điên lên, đứng từ xa bắn vào vài ba loạt đạn rồi bỏ chạy. Anh Hồng và tôi vận động qua khẩu đại liên số 2.

Hai tử sỹ đã hy sinh do đạn vào đầu, một người nữa đạn xiên qua ngực, hôm sau chuyển lên tiểu đoàn cũng hy sinh. Hai  người bị thương, băng bó tạm, đang chờ chuyển đi. Như vậy ta hy sinh 3 người,  bị thương 2.

Anh Hồng và tôi sau đó lên chốt tiếp, anh ra lệnh cho mỗi trung đội phải cử ít nhất 2 người, nống đội hình ra ngoài chốt ít nhất 50m, lợi dụng bờ ruộng ụ mối gốc cây nằm phục tại đó, đề phòng địch tổ chức tấn công lại. Khi địch vào, vừa nổ súng vừa rút vào trận địa, hỏa lực sẽ bắn hỗ trợ. Như vậy ta không bị bất ngờ.

Mệt mỏi, tôi ngồi dựa trong hố chiến đấu thiêm thiếp làm một giấc, vô tư đến lạ kỳ, vô tư đến mức quên đi nơi đây là chiến trường cái chết luôn rình rập.

Trong giấc ngủ ngắn bên công sự chiến đấu, tôi mơ về quê nhà với hồ Gươm xanh ngắt, những tán cây che mát quanh hồ với chợ Đồng Xuân tấp nập, tiếng tàu điện leng keng. Thật kỳ lạ, tôi đã mơ về nơi bình yên ấy.

Khoảng gần 2h sáng, tôi nghe tiếng chân chạy về. Một người chạy vào hố của tôi nói nhỏ, địch vào. Tôi chỉ sang hố bên bảo, chưa có ai, mày qua đó đi. Tôi tỉnh ngủ hẳn tập trung quan sát ra ngoài trận địa, vẫn tối đen. Nghe thật kỹ thì thấy tiếng kim loại va vào nhau lách cách.

Vậy là chúng lại muốn chơi trận nữa đây. Xin mời cứ vào tự nhiên cho. Các bố đang dọn cỗ mời chúng mày đây! Tôi nghĩ như vậy trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hai loạt AK nổ khô khốc bên hướng trung đội 2 giữa đêm tối tĩnh mịch, tiếp đến phát điểm hỏa của B41 từ chốt bắn ra bụi tre gần nhất, thế là toàn tuyến chốt của cả ta và địch cùng nổ súng. Một bộ phận của địch áp sát trận địa bị ta phát hiện, nên trận đánh diễn ra ngoài sự chuẩn bị và dự định của chúng.

Chiến trường K: Những ngày Tết đẫm máu của quân tình nguyện Việt Nam - Lật ngược thế cờ - Ảnh 5.

Nâng cao chất lượng huấn luyện, SSCĐ tại Quân đoàn 4.

Hướng trước mặt tôi, trên trận địa của B3 là khẩu trung liên RPD của Pốt, nấp sau gốc cây thốt nốt bắn vào điên cuồng, những viên đạn lửa vạch đường sáng rực trong đêm tối. Hai quả đạn B40 của Pốt, từ ụ mối cách xa 100m liên tiếp điểm hỏa bay qua đầu tôi, trúng cái chuồng gà gần cạnh gốc cây dừa, nổ tung với 2 luồng lửa sáng.

Một đám cháy sau lưng tôi soi rõ trận địa và hầm hố phòng ngự của ta hướng b3, đó là sự bất lợi đầu tiên của chúng tôi trong đợt tấn công này của địch.

Không ngần ngại, những xạ thủ B40, B41 của chúng tôi nhằm thẳng mấy cái ụ mối và gốc cây thốt nốt trước mặt, bắn không thương tiếc. Chớp lửa của đạn nổ soi rõ gần chục xác địch chết nằm đó, ở cự ly 40- 50m., Khẩu DKZ 75 ly cũng kịp bắn 2 quả vào mục tiêu mà nghi có địch.

Khẩu đại liên căn dọc theo mặt đường đất đỏ, bắn quét không cho địch kịp ngóc đầu lên, khiến mấy thằng Pốt không còn đường chạy, chịu bị diệt từng thằng một.

Ngoài kia, tiếng la hét của địch vang lên, có thể là tụi chỉ huy thúc giục lính đánh, còn lính thì nằm chết dí ở cái ụ mối nào đó. Tiếng súng nổ bên hướng trung đội 2 vẫn dữ dội hơn cả. Khoảng 5 phút bắn nhau loạn xạ, tiếng súng thưa thớt dần, pháo cối địch lại bắt đầu bắn vào trận địa.

Khoảng 4-5 khẩu pháo từ xa bên sâu phía núi Lovea bắn qua, mỗi lúc thêm cấp tập. Đạn cối các loại ở khoảng cách vài ba trăm mét cũng liên tiếp bắn vào.

Lợi dụng lúc pháo của chúng dìm đầu ta xuống, một khẩu DKZ của địch phát hiện ra mục tiêu của ta là khẩu 12,8ly, 1 quả đạn xé tan không khí, hất tung khẩu 12,8ly của ta làm 2 chiến sỹ  hy sinh tại chỗ và 1 bị thương nặng.

Địch tranh thủ lúc này hò nhau xông lên áp sát hơn nữa vào trận địa, thằng vào gần nhất, nấp ngay dưới bờ thửa ruộng cách khoảng 40m, bắn vào như vãi đạn. Lính chúng tôi không dám thò đầu lên cao, tai luôn phải lắng nghe tiếng rít của đạn pháo cối để thụt đầu xuống hố chiến đấu cá nhân.

Phía sau, những căn nhà sàn đang cháy rừng rực, soi rõ những người lính ta. Cối của ta cũng chuyển làn bắn chi viện cho b3, có cả cối 82 của d nổ "banh...banh" ngay trước mặt tôi.

Đang hăng máu đánh nhau thì tôi thấy một người đang bò ngang trên mặt đất, lúc thì vùng lên chạy lom khom mấy bước, lúc thì lăn, tiến về phía hố của tôi, hóa ra anh Hồng đại trưởng.

- Mày tìm ngay thằng thông tin bảo nó điện về D bắn cối xa ra không lại phang vào trận địa của mình bây giờ. Đi đi, đi ngay đi.

Chờ cho ngớt tiếng súng, tôi trườn lên khỏi hố rồi bò lùi lại tuyến sau. Dựa vào những thân cây đổ và các luống của vườn rau mà bò, rồi vùng chạy, chạy như ma đuổi, chạy như chưa bao giờ được chạy, chạy lấy sống, chạy chắc vượt qua mức của kiện tướng điền kinh.

Vừa chạy vừa nghe tiếng rít của đạn pháo đạn cối. Rồi lăn, quả đạn cối 82 của địch nổ cách tôi có trên 10m, mảnh phạt rào rào, tiếng mảnh găm gốc cây, thân gỗ hay cột nhà gần đó nghe phầm phập, ghê người.

Quả đạn B41 bắn vượt qua tôi, trúng hàng rào trước mặt nổ ầm, tôi hoa mắt, hốt hoảng thật sự, lăn ra, rồi nằm im không dám chạy nữa.Lăn, lê, bò, toài rồi chạy và cả nhảy nữa, tôi cũng lê được cái thân về C bộ. Hầm C bộ vắng teo, còn mỗi thằng thông tin hữu tuyến đang ngồi thập thò nơi cửa hầm trực máy, tôi hỏi nó:

- Anh Tập đâu ? Mày điện về D nói cối 82 bắn xa ra 30 đến 50m nữa, làm ngay đi, tôi ra lệnh.

Xong việc tôi chạy ngay xuống a cối 60 , mấy xạ thủ cối vẫn túc tắc thả đạn. Tai chúng nó điếc đặc, chẳng nghe thấy tôi nói gì. Điên tiết tôi quát vào tai chúng mới hiểu.

- Đồ ngu! Pháo xa, cối gần. Bắn xa trận địa mình ra 30- 40m nữa.

Cối càng bắn đạn càng ăn gần lại, nên sau 5- 7 quả là phải quay cho nòng bớt ngả ra thì đạn mới không bị gần vào. Bắn như thế này đạn sẽ gần lại và giã đầu quân mình.

Đói và mệt. Về đến hầm đại đội, tôi vứt súng qua một bên tìm cơm ăn. Bê chậu cơm và ít thịt kho từ chiều chưa ai ăn, tôi mang về hầm có thằng thông tin vô tuyến ngồi nơi cửa hầm, vừa bốc vừa ăn ngon lành giữa làn đạn của địch.

Lúc đó đã khoảng hơn 3h sáng.

Lê Thanh Hiếu - Nguyên chiến sỹ đại đội 2, D7, E209, F7, QĐ 4 

 

(Còn tiếp)