CHÂN TU KHÔNG BẰNG “CHÂN GIÒ”

Đáng lẽ ra những người này phải cố gắng giữ gìn chứ không phải là ra sức đổ xuống sông, xuống bể mọi truyền thống tốt đẹp của người tu hành, làm vấy bẩn danh tiếng của Đan viện Thiên An.

Để nói về các “chân giò” trong Đan viện Thiên An thì trước hết phải nói về người đứng đầu hiện nay - linh mục Nguyễn Văn Tâm, Bề trên Giám quản Đan viện. Thoạt nghe ai cũng nghĩ, cha Tâm là người quyền uy nhất trong Đan viện này, bởi vì ông là linh mục Giám quản được bầu lên và được bề trên Dòng Biển Đức thế giới và Việt Nam ưng thuận, ai cũng nghĩ ông Tâm có quyền sai khiến, điều hành mọi việc to nhỏ, việc lớn bé trong tập thể những người tu tập và tín đồ ở đây. Thế nhưng làm to, chúng ta đã quá chủ quan mà suy diễn, để rồi “trao” cho ông linh mục Giám quản cái quyền hành lớn quá, thực sự là ông chả có cái quyền gì sất ngoài cái quyền thi hành quyết định của Hội đồng X hay nói cách khác là từ một nhóm người bàn bạc riêng rồi ra mệnh lệnh cho Giám quản thực hiện theo. Hóa ra, họ cũng thực hiện theo nguyên tắc”tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách” đấy thôi!

Cho nên thực sự là ông Tâm chả mặn mà gì với cái chức Giám quản “hữu danh vô thực” này, “có tiếng nhưng không có miếng”, khi có chuyện gì thì chính ông ta lại là người “đứng mũi chịu sào”, ví như cái chuyện viết đơn này, thư nọ để “đòi đất” khắp nơi vừa qua, người ta họp bàn sẵn từ trước, người ta cũng soạn sẵn đơn việc của ông là ký tên, đóng dấu rồi xong!

Trước ông Tâm là linh mục Đặng Hùng Tân được chuyển từ Đà Nẵng ra cũng chả thiết tha, mặn nồng chi với cái tiếng “cao nhất” Đan viện, ông ta vẫn một mực đòi được quay về chỗ cũ và đúng một năm sau mới được ra đi trong vui sướng. Thời gian ở Đan viện Thiên An, ông Tân thật mờ nhạt hay nói thẳng ra chấp nhận làm con rối cho nhiều kẻ dưới cấp (không chấp nhận cũng không được), dễ thấy là khi người của Đan viện Thiên An bày trò kéo nhau xuống khu dân cư để tụng kinh thì ai đời linh mục Bề trên Giám quản lại lủi thủi đi phía sau, mặt không dám ngẩng lên như xấu hổ.

Một linh mục tại Đan viện Thiên An lảng tránh yêu cầu của người dân

Bởi thật sự để được chân tu ở đây không hề đơn giản khi quyền hành thuộc về những “chân giò” đầy mỡ! Chỉ xin nói về hai cái giò mà bấy lâu nay khá nổi tiếng, một già, một trẻ; một ốm, một to.

“Chân giò” già là ông Võ Văn Giáo, tức “Giáo ốm” không ai lạ gì ông này, người ta ví ông như một chân thư lại ngày xưa, xông xáo trong mọi việc càn quấy, đủ chiêu trò, mánh khóe. Đã lâu hình bóng ông tu sĩ Giáo cao, ốm đi kè kè với tu sĩ Nguyễn Lợi người thấp ngang thắt lưng tay lăm lăm máy ảnh, chỉ trỏ khắp nơi, chụp ảnh, thu hình. Lại còn hiên ngang chống nạnh giữa ngã ba đường ngó nghiêng cánh thợ xây nhà cho chủ và cũng chính vị này là chủ nhân câu nói nổi tiếng “cỏ trên vệ đường là do Đan viện trồng, nên đường là của Đan viện”. Nhưng “chiến tích vang dội” nhất vẫn là bị người dân tố cáo trực tiếp lẻn vào nhà thờ họ Nguyễn Viết ở Kim Sơn lấy cắp gia phả dòng họ, học thuộc vanh vách mấy đời, rồi cũng hiên ngang đến nhà dân hù dọa, hạnh họe yêu cầu họ dời mồ mã tổ tiên đi nơi khác và cũng chính ông Giáo ốm này đào phá 2 ngôi mộ của dòng họ này trong rừng để đem thủ tiêu đâu không rõ, để lại nỗi ai oán, đau thương cho con cháu.

Chân dung tu sĩ "chân giò" Võ Văn Giáo (Giáo ốm) - "GIÁO ÁC"

Một cái “chân giò” khác là linh mục Nguyễn Văn Chinh, bề ngoài đeo kính trông rất đáng kính với vẻ học thức thế nhưng ai ngờ chỉ là cái lốt thú che dấu cốt của kẻ côn đồ, bất lương. Với trình độ 4 năm học tin học ở Hà Nội trước khi vào Thiên An tu tập, gã tự lập cho mình facebook với cái tên không thể không phù hợp hơn là “Thập Tự Chinh” vừa có tên mình vừa gắn với lịch sử của tôn giáo với ngụ ý rằng bản thân sẽ sống hết mình vì Thiên Chúa, đi đâu, gặp ai gã cũng xưng tên là “Thập Tự Chính”. Thế mà chính cái nick “Thập Tự Chinh” ấy lại đi gài bẫy một bà già bị tâm thần, lúc nhớ, lúc quên, mớm chữ để bà ta bịa ra đủ thứ chuyện xúc phạm, xuyên tạc thân thế, sự nghiệp của Chủ tịch Hồ Chí Minh, lãnh đạo Đảng, Nhà nước, bịa ra cái chuyện hão huyền cả Bộ Chính trị vào nhà bà ta ăn cơm trên chính tài khoản facebook “Thập Tự Chinh”. Một tu sĩ Công giáo khi vào chùa, đền miếu lại trề môi khinh bỉ những linh vật, tượng đá, ra chiều cao quý.. Bây giờ nối gót đàn anh Nguyễn Huyền Đức ra nước ngoài thế mà mọi chuyện ở đây đều có bàn tay và mồm mép của Nguyễn Văn Chinh tham gia, như một sứ giả truyền tin chỉ đạo nay phá chổ này, mai gây với người kia, công khai thách thức chính quyền và người dân.

Chân dung tu sỹ "chân giò" Nguyễn Văn Chinh đang miệt thị tín ngưỡng dân gian

Ở Đan viện vẫn còn nhiều những người tu hành chân chính nhưng làm gì được với phe “chân giò” thôi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” cho qua ngày đoạn tháng, thì đúng là “chân tu không bằng chân giò”.

LS