Nhà báo Nguyễn Tuấn viết tâm sự với linh mục Đặng Hữu Nam

 

Nhà báo Nguyễn Tuấn, bút danh Tuấn Trọc, bạn học cùng thời với linh mục Đặng Hữu Nam đã viết trên Facebook cá nhân “Nguyễn Tuấn“. Ban biên tập Huế ngày mới xin gửi đến bạn đọc bài viết

VIẾT RIÊNG CHO ĐẶNG HỮU NAM!

Tao với mày từng là bạn bè. Những năm cuối thập kỷ 80, tao với mày đã cùng ngồi chung 1 bàn để ê a những áng văn, những câu thơ mà thầy Tran Bao dạy chúng ta ở trường Hoa Thành. Văn là Người, chữ cũng là Người.

18425118_1121045811374951_7452434435339032956_n

Tao còn nhớ mày ở trọ nhà Anh Hùng, tối ngủ mày đái dầm ra cả quần phải lấy quần Anh Hùng mặc; tao cũng còn nhớ buổi trưa nắng như chó, tao đạp chiếc xe đạp cà tàng sang nhà mày chơi. Trước cổng nhà mày có rặng duối mát lắm. Trưa tháng 4 cách đây 30 năm nó đã êm đềm như thế.

Bữa cơm cuối cùng tao gặp mày cũng đã hơn 20 năm rồi. Cũng tại nhà mày, mấy đứa bạn ngồi quấn quýt với nhau. Những ngày đó mày thư sinh lắm, gầy trắng và hiền như con gái.

Chúng ta vào đại học mỗi đứa 1 nơi, hầu như không liên lạc. Không gặp nhau những tao vẫn nhớ đến mày, vẫn nghe thông tin về mày. Tao biết mày đã đi học linh mục, và mày vẫn đối xử rất tốt với bạn bè. Trong đó, có câu chuyện về 1 người bạn chung của chúng ta đã mất, tao nghe bạn bè kể lại tấm lòng hiếu nghĩa của mày đối với bạn trong cơn bạo bệnh, tao đã chảy nước mắt!

Chúng ta lớn lên như thế với rất nhiều biến cố. Tao lăn lóc với đời kiếm ăn ất ơ bỏ mẹ bữa đực bữa cái, khi thầy khi thằng. Trong cơn mệt mỏi tộ sư, tao thi thoảng lại nghe thông tin về mày với vai trò là 1 linh mục. Tao cũng vui! Tao vui và tin tưởng lắm! Tao tin rằng 1 người bản tính hiền lành và hiếu nghĩa với bạn bè như mày, sẽ trở thành 1 linh mục tốt để chăn dắt con chiên của mình sống tốt đời đẹp đạo như lời răn của đức Chúa Trời!

Bố tao, chắc mày vẫn còn nhớ, năm nay đã 72 tuổi, ông là 1 trong số hàng triệu thanh niên Việt Nam xẻ dọc Trường Sơn tiến vào miền Nam để có mặt trong ngày 30/4 lịch sử! May mắn hơn rất nhiều đồng đội, ông đã trở về quê sau 1975, mặc dù trong người mang rất nhiều vết thương. Mẹ tao, những năm bom mỹ ác liệt nhất, bà đã cùng với hàng vạn thanh niên xung phong lấp hố bom mở đường cho bố tao và đồng đội đi vào…Rồi chú tao nữa, năm 1982 tại chiến trường miền Tây Nam Bộ, chú tao không may mắn như bố tao, chú đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường!

Là 1 cử nhân trước khi đi học linh mục, tao tin mày hiểu những điều tao nói về gia đình tao cũng là nỗi niềm của hàng triệu gia đình trên đất nước Việt Nam này. Chúng tao tự hào vì máu xương cốt nhục mình đổ xuống để có ngày hôm nay tao và con tao được sống tử tế hơn, đàng hoàng hơn.

Khi thấy mày có những hành động kích động bà con giáo dân, rao giảng những thứ mà mày biết chắc là sai trái để phục vụ cho một ý đồ xấu xa nào đó, mấy đứa bạn cũ đã định tìm gặp mày để hỏi cho ra nhẽ. Chúng tao chưa kịp, thì xẩy ra sự kiện kỷ niệm ngày 30/4 lịch sử, khi cả nước đang hân hoan với ngày lễ lớn trọng đại, mày đã kích động giáo dân, bắt trẻ em đi biểu tình và rao giảng xuyên tạc lịch sử, phỉ nhổ vào sự hi sinh xương máu của cả dân tộc. Lúc này, Nam ạ, mày đã chính thức quay lưng lại với dân tộc. Thứ thiêng liêng mày vừa phỉ nhổ đó, có cả máu bố tao và xương thịt chú tao!
Vì vậy, tao không coi mày là bạn nữa. Với tao, mày đã là kẻ địch.

Tao biên cái tút này không nhân danh đảng phái, không nhân danh chính trị, tao chỉ là 1 thằng dân sự gộc làm thuê làm mướn kiếm ăn đủ nghề. Nếu có một lúc nào đó cuộc sống này buộc chúng ta đối mặt nhau như hơn 20 năm về trước, tao thề có Chúa, tao sẽ táng vào cái mặt mày mấy phát bằng tất cả sự khinh bỉ tột cùng.

(Lưu ý: Cái tút này anh biên dành riêng cho thằng Đặng Hữu Nam, từng là bạn anh. Tuy nhiên thím nào ưng thì có thể like không cần xin phép, còn thím nào cảm thấy ngá mồm thì còm xuống phía dưới, anh đáp lễ tất.)