SỰ DỐI TRÁ CỦA KẺ PHẢN BỘI

Tình cờ đọc trên một trang mạng bài viết :“Không sử dụng chúng tôi sai chức năng” của tác giả Bùi Tín. Đọc xong thấy có gì đó tức anh ách,không muốn đôi co với con người này,nhưng lòng thấy có lỗi nếu cứ im lặng có nghĩa là đồng tình. Xin có đôi điều nhắn gửi…

Nói về tác giả bài viết, không ai lạ lẫm gì con người đã từng là một cán bộ cao cấp trong Quân đội nhân dân Việt Nam, từng là phóng viên chiến trường, là thành viên trong Uỷ ban liên hiệp quân sự 4 bên sau Hiệp định Pari. Có thể nói “Tác giả” cũng là người có công trong cuộc kháng chiến chống Mỹ.Thế nhưng,ông ta lại là người đã phản bội dân tộc, phản bội chính mình để trốn ra nước ngoài và liên tục có những hoạt động chống lại đất nước đã sinh ra nuôi dưỡng ông trưởng thành. Ông ta vì quyền lợi bản thân mà sinh ra bất mãn với chế độ, bất mãn tư tưởng và đi đến phản bội chống đối chế độ,chống đối Nhà nước khi không còn là một vị  “Đại tá” của Quân đội nhân dân Việt nam.

Xin lỗi bút danh tác giả Bùi Tín nếu tôi nhầm giữa tác giả và nhân vật mà tôi nêu trên. Nếu không đúng thì cũng mong tác giả lượng thứ bỏ qua sự nhầm lẫn. Nếu có chăng hai là một thì mong ông (Bùi Tín) nên “ngộ” lại để thanh thản với tuổi già, đừng vì hận thù mà tiếp tục “bồi bút” một cách giả dối. Cuối đời rồi mà,thời gian phía trước với ông không còn nhiều!

Chắc ông hiểu rõ hơn ai hết, từ trước đến nay,quân đội và công an được Nhà nước giao cho trách nhiệm bảo vệ đất nước, bảo vệ bình yên của nhân dân. Chưa có một chương một khoản nào trong Hiến pháp quy định cho QĐ,CA được  “đàn áp người vô tội” và “ngăn chặn những người biểu tình ôn hoà”. Có hồ đồ hay không khi ngồi ở xứ tuyết phủ trời Âu lại suy diễn hay xào xáo những bản tin vịt để rồi nhận định một cách chủ quan, hồ đồ. Có điều kiện mời ông về nơi biên giới và hải đảo xa xôi, những người lính thiếu nước ngọt, thiếu rau xanh vẫn cầm chắc tay súng để bảo vệ bình yên của Đất nước. Những trận bảo lụt tràn qua, người lính cụ Hồ lại xắn áo để giúp dân chằng chống nhà cửa, khắc phục bảo lụt. Còn nữa, họ lại chính là những người nhường cơm sẽ áo cho đồng bào của mình qua cơn hoạn nạn. Công an của nhân dân,từ dân mà ra không phải là công cụ đàn áp,càng không phải nhằm vào đàn áp người lương thiện. Đâu đó trong hàng ngũ còn có kẻ này nọ làm xấu đi lý tưởng,mục tiêu, nhưng lòng trung thành với dân với nước khó mà thay đổi…. Vậy thì thử hỏi ông ai là người đàn áp,ai bắt họ đàn áp nhân dân. Phải chăng ông là người đã áp đặt cho họ nhiệm vụ một cách giả dối, thiếu lương tâm.

Ông ra điều dạy bảo Nhà nước phải quan tâm gia đình  chính sách ? Không chờ đến lúc này mới nghe ông chỉ bảo đâu.Hàng triệu người con Việt Nam đã hy sinh tính mạng và tổn thất về mặt thể xác đang được Đảng, Nhà nước cưu mang, chăm sóc cho họ và người thân. Ông đâu có biết hàng năm Nhà nước đã chi một phần ngân sách không nhỏ để bù đắp phần nào thiệt thòi cho những người hy sinh quên mình vì Tổ quốc. Chủ trương xã hội hoá để giảm áp lực ngân sách cho Nhà nước đang được thực hiện rộng rãi và được hưởng ứng hỗ trợ tích cực cùng toàn thể cộng đồng người Việt nam. Tuy chưa được như mong muốn, nhưng những bù đắp đó là thể hiện chính sách nhân đạo và đạo lý “Uống nước nhớ nguồn” của dân tộc Việt nam. Ba cuộc kháng chiến  kéo dài trên 30 năm với tính chất khốc liệt, đau thương đã gây tổn thất quá lớn cho mỗi gia đình Việt nam, điều đó không thể một sớm một chiều mà bù đắp đầy đủ. Đó là một thực tế, là một thực tế đau xót với người Việt chúng ta. Những vòng hoa kết bè để cúng hương hồn cho những liệt sĩ đã hy sinh mất xác ngoài biển khơi, hay hàng triệu nén hương được cộng đồng người Việt nam thắp lên trên khắp mảnh đất hình chữ S này là những hình ảnh tượng trưng cho sự tri ân của Đảng, Nhà nước và người dân đối với những người đã hy sinh cho dân tộc. Ông hô hào “quan tâm thoả đáng cho liệt sĩ thương binh” nhưng chỉ hô hào suông và nói cho sướng miệng thì có tội với chính những người đã yên nghỉ vì dân tộc đó. Ông và những người như ông chỉ biết lên tiếng suông hầu làm được gì cho những người đã hy sinh.

Và sau cùng, muốn nói để ông suy luận thêm về điều mà ông đã viết ra. Ông dẫn lời của một “thông tấn xã”, một “thời báo” của nước ngoài đưa ra về điều này điều nọ như vớ được vàng và vội cho đó là sự thật. Goben của thời Đức Quốc xã đã từng nói, đại ý là: nói một lần chưa nghe, nói trăm lần chưa nghe nhưng nói nghìn lần thì họ sẽ lầm tưởng rằng điều dối trá là sự thật. Ông nên nhớ rằng, lịch sử dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay dù có những lúc bị rơi vào tay kẻ thù xâm lược nhưng chưa bao giờ “mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực “tự trị” cho bất cứ kẻ xâm lược nào. Người Việt và cả chính ông cũng phải thấy tự hào vì điều đó. Đừng có nghe vịt trời bay qua đầu, kêu cạp cạp lại cho đó là tiếng kêu chân lý, hay người ta còn nói đó là tin vịt.

 Mong ông vì sự thật, vì chân lý, vì lòng tự hào là người Việt nam để nói lên sự thật. Đừng vì suy diễn hẹp hòi, suy diễn thiển cận mà “kiến nghị”  một cách dối trá.

NGUYỄN PHƯỚC AN HÒA