ÔNG CAO ĐỨC LỢI VÀ DĨA TIẾT CANH

Sau vụ việc “giải quyết nỗi niềm riêng tư” của ông An tôn Nguyễn Huyền Đức – Nguyên Bề trên Đan viện Thiên An (Huế), người ta đã “lác mắt” với những cảnh “trai tài gái sắc ở chốn bồng lai”, thì nay trên mạng xã hội lại xuất hiện “một khoái” trong “tứ khoái” của con người. Nhân vật ấy là ông Khấn trọn Cao Đức Lợi (Pierre Khoa) của Đan viện Thiên An với bàn tiệc đầy thịt và bia.

Có lẽ ông Cao Đức Lợi “muốn hòa đồng” với người dân xung quanh nên mới “liều” một lần với đặc sản tươi mát – tiết canh vịt. Trên bàn ăn đầy ăm ắp những thịt với thịt ấy lại nổi bật lên dĩa tiết canh đỏ của máu (huyết) nhìn vào người ta đã … rợn người. Mặc dù người Việt Nam có thói quen ăn tiết canh vịt, lợn hay chó,… nhưng hiện nay cũng đã hạn chế rất nhiều, nhiều người không ăn tiết canh vì lo sợ dịch bệnh như tả, cúm gia cầm. Còn trong Công giáo, Chúa Giê su cũng đã “nghiêm cấm việc ăn huyết động vật dù sống hay chín”.

Trong Kinh Thánh Cựu Ước có những đoạn:

“Phàm vật chi hành động và có sự sống thì dùng làm đồ ăn cho các ngươi. Ta cho mọi vật đó như ta đã cho thứ cỏ xanh. Song các ngươi không nên ăn thịt còn hồn sống, nghĩa là có máu. Quả thật, ta sẽ đòi máu của sự sống ngươi lại, hoặc nơi các loài thú vật, hoặc nơi tay người, hoặc nơi tay của anh em người.”(Sáng Thế Ký 9:3-5)

          “Phàm người nào của nhà Y-sơ-ra-ên hay là kẻ khách kiều ngụ giữa họ, ăn huyết chi cũng mặc, thì Ta sẽ nổi giận cùng kẻ ăn đó, truất nó khỏi dân sự mình; vì sanh mạng của xác thịt ở trong huyết; Ta đã cho các ngươi huyết rưới trên bàn thờ đặng làm lễ chuộc tội cho linh hồn mình; vì nhờ sanh mạng mà huyết mới chuộc tội được. Bởi cớ đó Ta đã phán cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Trong vòng các ngươi không ai nên ăn huyết; kẻ khách kiều ngụ giữa các ngươi cũng không nên ăn huyết.” (Lêviký 17:10–12)

Một điều quan trọng Kinh Thánh Tân Ước có đoạn: “Đức Thánh Linh và chúng ta đã ưng rằng: chẳng gán gánh nặng nào cho anh em ngoài những điều cần thiết, tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngột và chớ tà dâm, ấy là những điều mà anh em khá giữ” (Công Vụ 15:28,29).

Tân Ước lại còn xác định nhờ có sự đổ huyết mới có sự tha tội: “Theo luật pháp thì hầu hết mọi vật đều nhờ huyết mà được sạch: không đổ huyết thì không có sự tha thứ.” (Hơbơrơ 9:22).

Qua những phân đoạn Kinh Thánh trên, chúng ta có thể rút ra một điều rõ ràng là: Chúa cấm ăn huyết của thú vật. Vì sao vậy?Theo Kinh thánh lý giải như sau: Vì khi con người phạm tội, muốn được Chúa tha thứ phải dâng của tế lễ chuộc tội tại đền thờ do một Thầy tế lễ đã được chỉ định. Thầy tế lễ phải dâng một con sinh tế và dùng huyết của con sinh tế này để chuộc tội cho bản thân và dân sự. Nhờ có huyết của sinh tế đổ ra mà mọi người được tha tội, trong huyết có sự sống và Chúa sẽ rủa sả sự sống đó. Vì vậy, huyết luôn được coi là thiêng liêng và chỉ thuộc về Chúa Trời. Con người không được dùng huyết ăn như một thứ thực phẩm cho mình. Nghi lễ thời kỳ này nhắc nhở con người phải nhớ một điều là mọi tội lỗi muốn được tha thứ thì một mạng sống phải mất đi và huyết phải đổ ra. Ngoài ra, nghi thức thời kỳ này cũng là “hình bóng” cho sự cứu chuộc sau này của Chúa Giê-xu đối với nhân loại trên Thập tự giá.

Ông Pierre Khoa – Cao Đức Lợi chẳng lẽ những điều răn trên không biết? Là một khấn trọn liệu ông Lợi đã làm gương cho các tu sĩ, giáo dân noi theo? Liệu ông có biết hổ thẹn với bề trên và Đức Chúa trời khi “chẳng xem lời Chúa ra gì….” .(Chúa Giê su)…sẽ nổi giận cùng kẻ ăn đó, truất nó khỏi dân sự mình; vì sanh mạng của xác thịt ở trong huyết”. Xin Chúa hãy làm điều đó với kẻ phản đồ đã chà đạp kinh thánh và thể diện của Chúa!

                                                 

                                                                                                     JOSEPH