NHỮNG KẺ ĐÓ RA KHỎI ĐẢNG KHÔNG CÓ GÌ PHẢI TIẾC!

 

Mới vài hôm lại đây nghe thông tin trung ương kỷ luật ông Chu Hảo,rồi sau đó lại nghe nhà văn Nguyên Ngọc,ông Mạc văn Trang nào đó “tuyên bố từ bỏ Đảng”.Có người nói đó là điều bất ngờ nhưng tôi thì không. Đáng nói là rất lấy làm tiếc với một con người có tiếng tăm trong giới văn chương,tuổi đời thuộc hàng thượng thọ mà để tiếng không hay chút nào. Có một số người nhảy vào để bình luận ca ngợi lên mây xanh,có kẻ còn cho Nguyên Ngọc tuyên bố ly khai Đảng quá chậm mà không phải vài năm hoặc vài chục năm về trước.Tôi không rành về kỷ luật của Đảng nhưng để ông Nguyên Ngọc rời đảng mà không phải là khai tử danh nghĩa đảng viên của ông ta nhiều năm về trước. Lấy ví dụ để so sánh. Các ông Ủy viên tw đảng,các tướng của lực lượng vũ trang bị cách chức,bị khai trừ ra khỏi đảng vì tham nhũng.Tham nhũng là ăn cắp tiền của nhà nước bị khai trừ là đương nhiên. Nguyên Ngọc không ăn cắp tiền công quỹ nhưng đã đánh cắp tài sản tinh thần mà lâu nay một tầng lớp học sinh,giới trẻ đang gìn giữ như nhưng kho báu trong văn học thời chiến tranh chống Mỹ. Đất nước đứng lên,Rừng xà nu và hàng trăm tác phẩm văn học của các nhà văn giai đoạn 54-75 đã đi vào tiềm thức trong sáng về một thời kỳ oanh liệt mà vẻ vang của lịch sử nước nhà. Những giai phẩm đó sẽ là những tấm huy chương quý giá không dễ gì bị thay thế trong tâm hồn và nhân cách của nhiều thế hệ người Việt. Nhưng Nguyên Ngọc đã tự chà đạp lên “con đẻ” tinh thần của mình,phỉ báng chính bản thân mình.Cái đó còn trầm trọng hơn cả tham nhũng,khó có gì thay thế được. Nếu tôi là người có thẩm quyền trong đảng thì đã quyết định khai trừ đảng ông ta lâu rồi chứ không đợi đến khi ông tuyên bố rời đảng.

Là một đảng viên,năm nay trên 80 tuổi rồi ,thế mà Nguyên Ngọc tụ tập những kẻ “dị mộng” với nhau ngồi uống rượu rồi đưa câu chuyện Chị Võ Thị Sáu ra chế nhạo làm trò cười.Đó là cô gái anh hùng hy sinh cuộc đời vì cách mạng Việt Nam khi tuổi đời mới 16. Con người thật,hành động thật,hy sinh thật sự trước mũi súng quân thù đã trở thành huyền thoại ngoài Côn đảo và của dân tộc. Thế mà họ còn dám mở miệng xuyên tạc,làm trò cười thì không hiểu họ còn bôi bác nói xấunhà nước,chế độ này đến mức nào.Ở đây tôi cũng mạn phép đánh giá thật: Ông ta là đảng viên cộng sản nhưng đã bị lưu manh hóa về bản chất. Đây là nhận định thật lòng của một người gần cả cuộc đời đi dạy,không phải đảng viên cộng sản của tôi.

Được biết cách đây hơn 5 năm ông ta cùng với Chu Hảo và 70 người khác đã ký vào văn bản kiến nghị không thông qua Hiến pháp sửa đổi 2013. Mục đích là xóa bỏ Điều 4 trong Hiến pháp về xác định vai trò lãnh đạo của Đảng cộng sản trong xã hội Việt nam. Lúc đó trong máu huyết của ông ta đang chảy dòng máu cộng sản,ông ta đang ăn những đồng lương do cộng sản ban tặng.Thế mà còn phản bội cả trong ý chí và hành động như vậy.Ngay như việc ông ta không nhận danh hiệu Giải thưởng Hồ Chí Minh với những tác phẩm văn học con đẻ của mình cũng cho thấy ông ta cực đoan trong ý thức đến mức nào. Ông ta phủ nhận chính mình thì trong hoàn cảnh hiện nay, ông ta phủ nhận sự lãnh đạo hiện thời của Đảng có lẽ nghe ra không có gì lạ!? Cũng cái lý đó mà NN là một trong những đầu têu từ bỏ Hội nhà văn Việt nam để tạo dựng ra một tổ chức đối nghịch “Văn đoàn độc lập”. Cái lý đưa ra có vẻ bùi tai về tự do  trong sáng tác và tự chủ trong thu nhập nhưng sâu xa là biến tướng hình thành một tổ chức chống đối. Chống lại Hội nhà vănhợp pháp mà họ cho là chịu sự “ lãnh đạo,chi phối,giật dây” của Đảng cộng sản. Cũng là một hình thức biến tướng chống Đảng.

Nguyên Ngọc đã từng là Tổng biên tập báo Văn nghệ và là một đảng viên. Thật đáng tự hào với người con Đất Quảng trong những ngày gian khổ,ác liệt của cuộc kháng chiến chống Mỹ, đã từng lăn lộn ở chiến trường ác liệt,không sợ hy sinh gian khổ vì nghĩa lớn.Cũng trong thời gian này cái tên Nguyên Ngọc, Nguyễn trung Thành đã trở thành thần tượng trên văn đàn với các tác phẩm để đời trong tuổi trẻ đã từng sống chiến tranh và cả thời bình sau này.Ông ta sống,sáng tác,lăn lộn trên chiến trường ác liệt chắc chắn không bao giờnghĩ đến đoạn kết cuộc đời lại “chuyển hóa”như hôm nay.Từ bất mãn khi rời Tạp chí văn nghệ cho đến những hoạt động gọi là phản biện,là chuỗi dàinhững năm tháng ngấm ngầm chống chế độ.Bây giờ đưa ra thông điệp rời khỏi hàng ngũ không phải là mới trong ý thức của ông ta.

Biết trước sẽ bị kỷ luật với mức độ khai trừ thì “tuyên bố”rời khỏi Đảng vừa được tiếng với quan thầy tài trợ,vừa đỡ phải nhục trước dư luận xã hội. Đó cũng là cách để níu kéo danh dự. Vấn đề này không phải chỉ với Nguyên Ngọc,Chu Hảo và một số đã rời khỏi Đảng.Những con người này chỉ là cá biệt vài chục trong hàng triệu đảng viên.Có kẻ đã nêu ra vấn đề này như một phong trào rộ lên chỉ là cách khoa trương cho có vẻ nghiêm trọng. Thực ra cũng chỉ những người có bản chất kiểu như Nguyên Ngọc mà thôi. Và nếu họ có từ bỏ đảng,từ bỏ lý tưởng họ đã lựa chọn thì cũng không có gì phải lấy làm tiếc.

 

NGUYỄN PHƯỚC YÊN