NGỌN LỬA KHỔ NHỤC KẾ

 

Việc tìm ra lửa đã làm thúc đẩy sự tiến hóa của loài người thời thượng cổ trên cả phương diện vật chất và ý thức, không ít lần lửa góp phần làm thay đổi xã hội loài người, thay đổi tâm tính con người.

Thật vậy, từ thời thượng cổ đến trung đại, trước khi có đại bác, súng hỏa mai con người chiến đấu với gươm,giáo, cung nỏ thì lửa được xem như một thứ vũ khí lợi hại của bất kì một đạo quân nào. Phe thủ lợi dụng thành cao hào sâu dùng lửa để “dội lửa” lên kẻ thù, phe công kiên đánh thành thì dùng cầu lửa, cung tên lửa để đốt doanh trại, thành lũy của địch. Lịch sử đã có nhiều tòa thành bị thiêu rụi từ Đông sang Tây. Gia Cát Lượng dùng “khổ nhục kế” lừa phe Tào Tháo kết bè trên sông, rồi “mượn gió đông” chỉ một mồi lửa phóng hỏa đốt hết cơ ngơi thủy quân của họ Tào, làm nên trận Xích Bích nổi tiếng. Bước sang thời cận và hiện đại, lửa hóa thân vào làn đạn đại bác, xe tăng, súng trường, lựu đạn, nhưng ngọn lửa từ ngọn rơm con cúi vẫn cháy, vẫn giết được giặc. Người chiến sĩ Vệ quốc đoàn dùng mồi rơm tẩm ớt bột mà bao vây, “xông khói” quân Pháp tại mặt trận Huế 1946 đấy thôi.

Ngày nay, thêm một lần nữa ngọn lửa đã chứng minh tâm địa của con người, của những người mang danh Thiên Chúa để thực hiện mưu hèn kế bẩn, đặng đem lợi ích cho bản thân. Rừng Thiên An xanh ngát, chốn lui về của đạo hữu, lương hay giáo, chốn nên thơ của xứ sở, ai cũng tự hào. Vậy mà những kẻ đứng dưới chân Thiên Chúa đã dùng ngọn lửa để “ngậm máu phun người”. Việc vu vạ vô căn cứ là của Đan viện nhưng với người nghe như tôi cũng có quyền nêu giả thiết ngược lại với các tu sĩ, đó là Những vụ cháy rừng tại Thiên An là “KHỔ NHỤC KẾ” của một số tu sĩ, bởi vì:

Tại vị trí cháy rất gần Đan viện Thiên An, có thể do quá trình dọn vệ sinh các đan sĩ đốt rác làm ngọn lửa cháy lan ra rừng thông bên cạnh mà lá thông khô bén lửa rất nhanh. Tại vị trí ấy, nếu có “kẻ lạ mặt” vào châm lửa sao các tu sĩ không biết, nếu trả lời không biết thì tại sao khi công nhân lâm trường vào trồng cây thì các tu sĩ lại kéo ra rất nhanh và rất đông?

Rừng cháy ai cũng phải cứu riêng các đan sỹ thì đứng quay phim, chụp hình và live stream trên internet. Rừng cháy là cơ hội để “gắp lửa bỏ tay người”, biến những người chữa cháy kia thành kẻ “đốt rừng”, đúng là trên đời cái gì cũng có thể xảy ra “đốt rừng thành cứu rừng”, người “cứu rừng thành đốt rừng”, trắng - đen dễ như trở bàn tay. Các video clip của Đan viện Thiên An chỉ có cảnh cháy và cháy nhưng không có cảnh chữa cháy của lực lượng chức năng. Đan viện cũng tự tuyên bố là đất của mình vậy sao khi cháy rừng các vị không chữa cháy? Chẳng lẽ không xót của mình à?

Sau khi rừng cháy, Lâm trường với trách nhiệm của mình đã lên trồng lại, chẳng lẽ để rừng loang lỗ, chết dần chết mòn, vậy mà các tu sĩ kéo ra ngăn cản, tự cho rằng đất của nhà dòng? Kẻ đúng đầu còn dám nói “Rừng cháy không cần trồng lại” như một kịch bản từ trước, phải để lại “hiện trường vụ cháy” như minh chứng Đan viện Thiên An bị “bức hại”, người ta dễ dàng bị dắt mũi rằng “Nhà nước đốt rừng để đốt cả Đan viện, hại chết các đan sỹ”. Hai là nếu để Lâm trường trồng lại rừng thì Đan viện hết cớ để chứng minh điều thứ nhất và như ông cha ta đã nói “cứt trâu để lâu hóa bùn” nếu Lâm trường chùn bước không dám trồng thì Đan viên sẽ trồng và khi ấy nghiễm nhiên là đất của Đan viện Thiên An. Thêm nữa cứ để vậy còn có cái  “khổ nạn” kêu gọi đóng góp hay mua dầu tràm Thiên An mà thực chất là thứ dầu hạng bét toàn cây chổi rành.

Ngọn lửa tại Đồi Thiên An là ngọn lửa “Khổ nhục kế” của kẻ ăn cướp!

BIÊN CƯƠNG