Chuyện dở đời của mấy người ăn cháo đá bát

Từ xưa đến nay, đạo đức truyền thống luôn là một trong những giá trị tốt đẹp của dân tộc được ông cha ta truyền lại từ đời này qua đời khác. Một trong số đó chính là đạo lý về lòng biết ơn, “uống nước nhớ nguồn” . Ngày hôm nay, được sống trong một bầu không khí hoà bình, ấm no, có đầy đủ những điều kiện vật chất và tinh thần, không thể không kể đến công lao của thế hệ đi trước đã lao động miệt mài, tạo ra thành quả, đã hi sinh rất nhiều, vì vậy mỗi người cần trân trọng và biết ơn những người đã cho ta cuộc sống hôm nay.

Tuy nhiên, mấy ngày qua mạng mẽo đang ồn ào mấy cái vụ sinh nhật Văn việt, hội họp hay giải thưởng gì đó để “cải tổ tư tưởng trí thức nước nhà”  nhận ra ngay đó là mấy thằng cha “ăn cháo đá bát” vì USD là mờ mắt. Sống đến từng tuổi đời được hưởng bao nhiêu ân huệ của quốc gia, từ tiền thuế của người dân để vun vén cho cuộc sông của mấy ổng để rồi khi cái xứ Mễ bên kia bố thí vài đồng lẻ lại quay quắt 180 độ, xuyên tạc nhân vật lịch sử, chửi bới đến chuyện này đến chuyện khác. Được ba cái quẻ văn chương lại dùng lui dùng tới xào nấu thông tin gây nhiễu loạn, nghĩ bao dung đến mấy cũng chả dung thứ được cái loại trời đất không dung này.

Đã vậy lại còn suy diễn, mà suy diễn có nghĩa là từ cái này mà suy nghĩ ra cái khác,từ việc nhỏ mà suy ra việc to mà thiếu căn cứ... Chắc mấy ông bà cứ mặc định mấy ông gặp chuyện không như ý là do an ninh, xe hư cũng do an ninh, đi ăn quán nào đó mà có gây gỗ đó là an ninh. Cũng dễ hiểu thôi, trong lòng luôn làm điều mờ ám, sai trái thì trong tâm, trong mắt lúc nào cũng sợ hãi, cứ thấy người bình thường cũng nghĩ là cơ quan chức năng, làm việc sai bị quả báo thì đỗ lổi cho người khác chơi xấu, thật nực cười khi không có một căn cứ nào mà cứ dùng mấy món nghề văn chương bồi bút nói bậy. Đất nước này cũng đã dung dưỡng và ban phát biết bao nhiêu lợi lộc cho mấy ông, bà để rồi quay lưng đá vào cái bàn thờ tổ, chặt cái cây đã cho quả ngọt vì vài ba đồng lẻ USD. Có lẽ tới một thời điểm nào đó của cuộc đời con người thường chuyển biến thành một dạng không phải mà mất đi chữ người mà chỉ còn chữ con, còn con gì thì không có biết, buồn thay!

Không biết mấy người giỏi văn, mấy người có biết nếu con người ta sống mà không biết trước biết sau, không hướng về cội nguồn, không biết đền ơn đáp nghĩa sẽ dễ dàng bị tha hoá về nhân phẩm, trở nên lạnh lùng, vô cảm với mọi người xung quanh, bị người đời khinh ghét. Lòng biết ơn, “uống nước nhớ nguồn” là một trong những nền tảng, thước đo giá trị đạo đức của mỗi con người, một khi thước đo giấy từ có giá trị trở về con số không còn giá trị thì văn nhân hay văn việt cũng là đồ bỏ đi mà thôi./.

Văn Quan Phán