BÙI TÍN CÙNG ĐƯỜNG NÊN VIẾT BẬY

Nhắc đến Bùi Tín người ta nghỉ đến một lão già điên, giờ đây trong những ngày cuối của cuộc đời phải vật lộn để mưu sinh bên xứ Pa -ri hoa lệ, kẻ ngu dốt từ bỏ hết danh vọng, địa vị để sang Tây làm “tên bồi bút” khi hết thời thì bị chủ vứt ra đường như một con chó, đến tiền thuê nhà hàng tháng cũng ngửa tay xin chủ. Cuối tháng phải chăng tiền ăn ở đã hết, lão già Bùi Tín lại giở bài muôn thuở... viết đôi lời nói xấu để kiếm phờ - răng trả nợ!

Nhân sự kiện đoàn đại biểu Bộ Quốc Phòng nước ta do Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh dẫn đầu sang Hoa Kỳ dự cuộc đối thoại quốc phòng Việt – Mỹ. Trong đó, đoàn ta đã gửi tặng cho thượng nghị sĩ John McCain, hiện là Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng của Thượng viện Hoa Kỳ một kỉ vật. Đó là một tập tài liệu chứa đựng các loại giấy tờ tùy thân của ông ta trong chiến tranh Việt Nam. Chuyện bình thường ấy qua con mắt của kẻ đói tiền Bùi Tín lại khác. Lão Tín viết “Tại sao ông Vịnh lại mang món quà “độc” trên đây sang Hoa Kỳ? Chắc hẳn đã được sự tán thành của Bộ Ngoại giao và cả của Bộ Chính trị. Tôi dùng chữ “độc” với hàm cả 2 nghĩa, độc đáo với nghĩa tốt đẹp, khôn ngoan, hoặc với nghĩa độc hại, tệ hại. Không biết ông McCain có vui mừng, hoan hỉ, biết ơn người trao tặng phẩm hay không. Bản tin không nói gì. Hay là theo phán đoán bình thường, ông McCain sẽ tỏ ra rất đau buồn và có thể rất phẫn nộ nữa. Hơn nữa lúc này ông lại đang bị bệnh hiểm nghèo ung thư trên não, mắt bị đau nặng.

Điều trên đây biểu lộ thái độ cực kỳ hà khắc đến độc ác, man rợ của chính quyền Việt Nam khi chủ trương tịch thu hết, còn lưu giữ mọi thư từ riêng tư của mấy trăm tù binh Mỹ do họ quản lý, không cho họ nhận tin tức của bố mẹ, vợ con, anh chị em, bạn bè mà họ mong ngóng ngày đêm.   Ôi ông Tín ơi là ông Tín ơi! ông có ăn học mà từng là Đại tá quân đội nữa sao ông lại phát biểu liều vậy! “Món quà ấy” với chúng ta chẳng có gì là “độc” cả (độc đáo và độc địa), nó rất đỗi bình thường. Người Việt Nam và người Mỹ đã khép lại quá khứ sau bao nhiêu năm thù hằn, giờ đây trong tình hữu nghị người Việt Nam trao lại những di vật cho một người Mỹ âu cũng là chuyện thường như bao đời nay người ta trao nhau đấy thôi, nó chẳng độc lạ gì mà cũng chẳng có ác ý gì trong việc này.

Bùi Tín tỏ ra rất cao thượng, Bùi Tín thương McCain, Tín sợ McCain bị “tổn thương”, “sẽ tỏ ra rất đau buồn và có thể phẫn nộ nữa”, bởi “Hơn nữa lúc này ông lại đang bị bệnh hiểm nghèo ung thư trên não, mắt bị đau nặng”. Thương người thật, Bùi Tín thương ai - McCain chính là phi công ném bom phá hoại miền Bắc trong chiến tranh Việt Nam lần 1, máy bay của hắn bị quân dân ta bắn cháy, hắn nhảy dù may thoát chết và bị bắt giữ, đến năm 1973 ta thả hắn để cút về nước. Trong những năm tháng ấy, Bùi Tín chắc cũng kêu gào, hò hét đòi xử tên giặc lái ấy, tên đồ tể ném bom giết hại hàng vạn đồng bào ta nhưng giờ đây với Bùi Tín,

 McCain là thần tượng của lão, lão viết: “Ông McCain là nhân vật nổi tiếng. Ông nội và cha ông đều là Đô Đốc hải quân 4 sao, ngang cấp Đại tướng. Ông bị bắt khi ném bom nhà máy điện Hà Nội, bị bắn, nhảy dù xuống hồ Trúc Bạch, bị thương nặng, được cứu chữa và bị giam từ tháng 10 năm 1967 đến đầu năm 1973. Lúc ấy ông là thiếu tá hải quân 31 tuổi.Trở về Hoa Kỳ ông trở thành chính khách của đảng Cộng hòa rất có uy tín, 2 lần trúng cử ở Viện Dân biểu và 5 lần liền trúng cử Thượng nghị sĩ”. Với Tín kẻ thù của lão giờ là đấng anh hùng sáng ngời, Tín quên tiếng bom rền khắp miền Bắc, quên vụ rải thảm phố Khâm Thiên mùa đông 1972 rồi ư? Với Tín, ai cho lão ăn thì là thần tượng của lão, cũng giống loài chó cho ăn thì vẫy đuôi vậy!    

Bùi Tín viết: “Điều trên đây biểu lộ thái độ cực kỳ hà khắc đến độc ác, man rợ của chính quyền Việt Nam khi chủ trương tịch thu hết, còn lưu giữ mọi thư từ riêng tư của mấy trăm tù binh Mỹ do họ quản lý, không cho họ nhận tin tức của bố mẹ, vợ con, anh chị em, bạn bè mà họ mong ngóng ngày đêm.

Không còn gì để nói với ông cựu Đại tá, may thay ông đã đào ngũ sang hàng địch chứ nếu ông còn trong quân đội em rằng với tấm lòng nhân đạo của ông Việt Nam đã thua trong cuộc chiến.Trong chiến tranh, ta hay địch khi bắt được tù binh thì phải tịch thu hết mọi vũ khí, tài liệu của người lính dù đó chỉ là một mảnh giấy trắng. Việc ta trao trả hay không là quyền của ta. Thế mà lão Tín lại chửi chính chế độ ngày xưa lão phục vụ là “ cực kỳ hà khắc đến độc ác, man rợ”... Chẳng lẽ theo Bùi Tín, những tên tù binh kia bị bắt bộ đội ta không được soát người, không được thu tài liệu của chúng mà còn phải làm chân đưa thư từ cho chúng với gia đình, đơn vị của chúng. Này ông Tín, tù binh nước nào, thời đại nào được đãi ngộ tuyệt vời như vậy hả ông?

Tôi tin chắc rằng ông Tín biết mình đang viết gì, một người được quân đội đào tạo, lại leo lên được lon Đại tá (sĩ quan cao cấp) không thể có suy nghỉ như vậy, đó là vấn đề nguyên tắc quân sự. Ông Bùi Tín cố tình viết méo mó cốt để hạ uy tín những người Việt Nam, để lấy lòng người Mỹ mà thôi! Ngay cả ông Nguyễn Đình Cống - một tay cừ khôi phá Đảng phải thốt lên rằng Đọc xong bài báo mà tôi cứ băn khoăn, liệu có đáng tin (Bùi Tín) hay không”. Tất nhiên, với giới đấu tranh “dân chủ”ở hải ngoại và trong nước chẳng ai tin ở con người ăn cháo đá bát như Tín, Bùi Tín viết bài không phải để tìm kiếm sự ngưỡng mộ từ đồng bọn mà cốt chỉ kiếm tiền để trả nợ mà thôi, như Bùi Tín từng nói “Họ trả mình những 2000 USD đấy!”      
                                                                                                           P.T.H.A