Ai mới là người không màng đến sống chết của người khác

Trong những ngày vừa qua, tại Hà Tĩnh nổi lên vụ việc tập trung đông người biểu tình tại UBND huyện Lộc Hà và chặn đường Quốc lộ 1A với danh nghĩa khiếu kiện, phản đối Formosa. Người dân mang băng rôn, khẩu hiệu với nội dung rằng chính quyền bỏ mặc họ không lo, rằng Công an đánh dân, Công an là côn đồ… Chúng ta hãy cùng xem xét bản chất của sự việc.

h142

Tôi tự hỏi không biết dựa vào đâu mà họ lại nghĩ như thế. Dựa vào những nỗ lực cứu biển, đòi lại công bằng cho người dân của các cấp chính quyền nhưng vẫn phải đảm bảo các quan hệ ngoại giao hay sao? Trước đó tại địa bàn này đã xảy ra một vụ việc, một số cán bộ Công an bị khoảng 50 đối tượng thanh niên tạo cớ chặn đường hòng gây sự. Trước tình huống đó, một cán bộ đã dùng súng sao su bắn 02 phát chỉ thiên để giải thoát. Tuy nhiên, các đối tượng đã nhanh chóng lợi dụng thời cơ, tung thông tin là Công an dùng súng bắn dân, kích động giáo dân các xứ ở Thạch Kim, Thạch Bằng kéo ra vây nhà Trưởng Công an xã đập phá tài sản, rồi kéo lên UBND huyện gây áp lực, khiến vụ việc trở nên vô cùng phức tạp.

Vụ việc ngày 03/04 xảy ra tại UBND huyện Lộc Hà, có bao nhiêu người dân bị thương, bị xây xát dù chỉ là một vết nhỏ? Trong khi đó, một chiến sỹ Công an trong lúc làm nhiệm vụ, đã bị các phần tử quá khích (nổi lên là các đối tượng chống đối như Bạch Hồng Quyền…) kích động người dân dùng gạch đá, gậy gộc, đánh đến ngất lịm. Không chỉ thế, họ còn không cho phép các nhân viên y tế vào băng bó, cấp cứu cho anh ấy, bất chấp mọi sự vận động, tuyên truyền của chính quyền và cả lực lượng chức năng của giáo dân giáo xứ Trung Nghĩa (xã Thạch Bằng). Anh ấy cũng là một con người, bị thương nặng đến mức bất tỉnh, không còn ý thức được gì nữa, vậy mà vẫn phải nằm đấy hàng tiếng đồng hồ, giữa ánh mắt soi mói nhưng vô cảm của bao nhiêu giáo dân ở đấy, thậm chí còn bị lăng mạ, chửi rủa. Thử hỏi nếu đây là một giáo dân thì sẽ thế nào, hay chỉ cần là một người thân của họ thôi, thì ắt câu chuyện sau đấy sẽ khác. Bạn bè, chiến hữu của anh ấy cũng đành đứng nhìn bất lực. Tôi chợt nhớ đến cha mẹ của anh ấy, nhìn thấy con mình mặt tái nhợt, trắng bệch, tưởng như thêm một lúc nữa thôi có lẽ sẽ không qua khỏi, họ sẽ đau buồn đến thế nào.

Và ngay trên đường quốc lộ 1A, đoạn Đèo Con, đã có đến hơn 80 giáo dân giáo xứ Đông Yên mang lưới, gậy, gộc ra chặn đứng con đường huyết mạch này. Các đối tượng cầm đầu rất “tâm huyết”, kêu gọi bà con chăng lưới từ bên này qua bên kia đường. Không chỉ có thế, họ còn dùng gạch, đá chặn lại, không cho bất cứ ai đi qua. Quốc lộ 1A là con đường chủ đạo, nối liền 2 miền Nam – Bắc, cũng là con đường mưu sinh của biết bao nhiêu người. Ấy vậy mà những giáo dân ấy vẫn ngang nhiên chặn lại, gây ách tắc giao thông hàng giờ đồng hồ. Mặc dù lực lượng chức năng đã nhanh chóng có mặt, tuyên truyền vận động, lấy ôn hòa là chính, không hề có sự trấn áp bạo loạn, không có một đàn áp vũ trang nào.

Tuy nhiên, không những không chấp hành, số người tụ tập trên đường còn có hành vi chửi bới, lăng mạ cán bộ, dùng đá ném vào lực lượng chức năng, làm bị thương một số người. Thậm chí chúng còn thuê những đứa trẻ chuẩn bị sẵn “đạn” gạch, đá “phục” trên đồi cao, chỉ chờ Công an đến là “xả”. Những giáo dân ấy, nghe theo lời kích động của các đối tượng quá khích, đã dùng chính “công cụ mưu sinh” của mình để chặn đứng “con đường mưu sinh” của người khác. Nào là xe tải hàng, xe container, xe máy, xe đạp… dàn hàng sát lưới, muốn nhanh chóng làm cho xong công việc để về với gia đình, mà đến đây, nhìn đám người bên kia tấm lưới mà đành dừng xe bất lực. Thật không hiểu nổi họ dựng nên cảnh tượng này với mục đích gì, hay chỉ đơn giản là “mình thích thì mình làm thôi” còn “sống chết mặc bay”.

Giữa vở kịch hỗn loạn ấy lại có một điểm đặc biệt, chính là trong đoàn xe kia xuất hiện một chiếc xe cấp cứu, trên xe là một bệnh nhân đang rất nguy kịch. Đối với luật giao thông nước ta quy định xe cấp cứu đang làm nhiệm vụ được ưu tiên trong mọi trường hợp. Vậy chắc trường hợp này là ngoại lệ. Lái xe đã nhanh chóng thông báo có bệnh nhân, yêu cầu cho qua. Thế nhưng những kẻ vô tâm kia vẫn xúi giục giáo dân chặn lại, chỉ đến khi người nhà bệnh nhân phải xuống xe, lạy lọc, van xin và còn phải mở cửa xe, để họ nhìn thấy bệnh nhân đang thở oxy một cách thoi thóp, lúc đấy mới được qua cửa. Còn với những người tham gia giao thông khác, qua một chút là ngay lập tức bị ném đá, dùng gậy gộc đánh vào xe để dọa nạt, buộc nhiều người phải quay đầu xe trở về. Thật chẳng khác nào đám lưu manh côn đồ chặn đường làm loạn. Đây là cái mà những con chiên vẫn gọi là “biểu tình ôn hòa”, bất bạo động hay sao?

Người dân vẫn luôn miệng than rằng chính quyền hại dân, giết chết nhân dân. Vậy nhìn vào sự việc mấy ngày qua, ta dễ dàng thấy rằng ai mới là người không màng đến sống chết của người khác. Là con của Chúa, những tưởng sẽ luôn muốn ban phước lành đến cho mọi người, thế nhưng lòng tin ấy đã biến tướng thành điều gì đây? Những giáo dân ấy, nếu không kịp thời tỉnh táo, thì không chỉ phải chịu sự trừng trị thích đáng của pháp luật, mà họ còn phải đối mặt với tòa án lương tâm của chính mình. Thế mới nói, hẳn họ sẽ còn phải đến gặp Cha mà thú tội hàng ngày!

MINH ANH